Lúc gặp nhau ở Houston, anh Đông cho biết sau hội ngộ Oregon, anh khởi ra ý niệm muốn tổ chức gặp mặt Đồng hương Quảng Trị tại PHILA, cho nên nhân Đại Hội Liên Trường, Quý Anh trong Ban Chấp Hành cùng về đây tham dự để có một khái niệm chung, đồng thời rút ưu khuyết điểm và tham khảo ý kiến những đơn vị đã từng tổ chức và sau khi trở lại PHILA, mọi người đã bắt tay ngay vào việc, chẳng bao lâu sau, bà con nhận được Thư Mời với một chương trình phong phú hoàn chỉnh .
Chúng tôi được thông báo mọi diễn tiến tổ chức cũng như hồi báo của Đồng Hương, tất cả đều là tin tốt đẹp và gây phấn chấn! Thế là bạn bè ơi ới gọi nhau và hẹn cùng về PHILA để bên lề Đại Hội là buổi gặp riêng của nhóm Tù hoặc là bà con làng xóm, có điều thú vị là trước đó mấy tuần nghe được tâm sự của một đồng môn chia sẻ chuyện tình cảm và nói chuyến đi cũng là dịp để ra mắt ......
Tôi có một số người thân ở đó, nhưng muốn được nằm trong sự sắp xếp nơi ăn chốn ở của Ban Tổ Chức, nên làm theo mọi thủ tục như trong Thư Mời, tuy nhiên sắp đến ngày lên đường, anh Đỗ Bá Chi cho biết, sẽ ra đón và đưa tôi về nhà, thật là bất ngờ, thú vị . Anh là Bạn Tù, cùng nằm trong nhóm rất ít người được Ban Quản Lý Trại Hoàn Cát đặc biệt quan tâm, không cho đi làm ngoài; Anh và Nguyễn Hữu Khanh được phân vào Tổ ngành nghề, tôi và anh Nguyễn văn Tôn vào đội rau màu gồm những người già yếu, bệnh tật. Một hôm, đang chùi rửa chiếc xe ba gác chở phân người, ông Trưởng trại Nguyễn Quang To, đứng sau lưng tự hồi nào, bất thần hỏi : Cậu có biết vì sao trại biên chế cậu về đội rau màu trong lúc không nằm trong tiêu chuẩn ? Cách mạng làm gì cũng nghiên cứu, các cậu thuộc diện không biết chừng nào về cho nên được bố trí làm việc nhẹ, để sau này tha về còn sức khoẻ để lao động giúp vợ con ! (Tổ tam tam của chúng tôi có nhiệm vụ hàng ngày kéo xe ba gác chở phân người mà Lê Ly gọi là Công Ty Vận Chuyển Phân bón và phong cho anh A Nha làm giám đốc, tôi cầm càng là phó điều hành, còn anh ở sau đẩy là phó kế hoạch và kinh doanh - vì cải thiện rất giỏi !).
Đến PHILA sáng thứ bảy, 4 tháng 7 năm 2009, không được tham dự Tiền Hội Ngộ và du ngoạn New York, anh Chi dành cho tôi một căn phòng thoáng mát trên gác, nhìn được bầu trời xanh, rất yên tĩnh và thơ mộng, trưa hôm đó được chị chiêu đãi một bữa ăn với nhiều đặc sản quê hương ... Phòng khách của anh chứa đầy những vật dụng cho buổi Dạ Tiệc với sự chuẩn bị, sắp xếp chu đáo và khoa học .
Buổi chiều sau khi biết đoàn xe du ngoạn đã về, anh đưa tôi đến địa điểm dùng cơm tối do các bạn trẻ chiêu đãi, được biết đây là nhà con trai anh Trần Đình Điện, một bạn tù. Không khí thật vui nhộn, tôi nghe nhiều tiếng gọi tên mình. Lại gặp những khuôn mặt quen thuộc của Đại Hội Liên Trường năm ngoái: Vợ chồng Trần Ngọc Điềm, Trần văn Phỉ, Phan Sĩ Trung ... Tôi bắt tay Ngô Ngọc Hồng và bảo:
- Anh làm mất mặt màu cờ sắc áo Nguyễn Hoàng đó nghe !
- Đúng ra thì anh phải chia sẻ nỗi buồn với tôi, chứ sao lại trách !?
Lại nghe tiếng gọi khác, ngoảnh lui, thì ra là nhân vật có liên quan đến sự chia sẻ của Hồng !
- Huynh ơi, lại đây .. giới thiệu với Huynh - anh Thọ - người bạn mà Muội đã kể mấy tuần trước.
- Thật xứng đôi, xin chúc mừng.
Đến chào Hội Trưởng Hội Đồng Hương Nam Cali, anh Quang chỉ người đứng bên cạnh rồi hỏi :
- Có biết ai đây không ?
- Quả thật là không
- Anh Trúc, chồng chị Xiêm
- Trời đất, nghe lâu rồi bây giờ mới gặp.
Tôi nhìn hai anh và tiếp :
- Các anh có biết nỗi lòng cay đắng của những chàng trai Đông Hà Cam Lộ không ?
- Biết rồi, đừng giải thích nữa, nhưng trường hợp anh chị thì sao ?
- May bà xã tôi ở ... bên tê rào !
(Số là bao nhiêu giai nhân ở hai nơi ấy đều được những người phương xa đến rước, riêng Cam Lộ, thế hệ đàn chị đa số được các thầy giáo quan tâm như chị Lượng, chị Hải, chị Hội, chị Chiêm .. hoặc chị Trinh, chị Ninh, chị Hà .. cùng lứa phần đông theo các Sĩ quan hoặc những viên chức khác như Tiến, Xiêm, Mỹ Công, Hạnh, Tâm, Ven, Lương, Trành, Phương ...)
Đang lấy thức ăn, nhìn vào góc hành lang, thấy mấy người đang chỉ chỏ về phía mình, tôi biết đó là ai ......
- Chị Mùi phải không ?
- Đúng rồi, vẫn còn nhớ giỏi đó.
- Làm sao quên được mặc dầu đã 50 năm, tại hồi đó chị là người đẹp nhất lớp.
- Thôi đừng nói tào lao nữa, đây là chồng chị .
- Anh Thao thì tôi biết rồi, đã gặp lúc Hành Quân Lam Sơn 719 tại BTL/ TP/ Quân Đoàn ở Khe Sanh, rồi Đà Nẵng.
Chị Mùi tiếp :
- Tên này hồi đó nhỏ nhất lớp và chăm học.
- Tui nhỏ lên lo học, còn chị lớn, ham vui rồi đi lấy chồng . Chị đám cưới năm nào ?
- Năm 62.
- Lúc đó tôi đang học Đệ Ngũ !
Trong lớp Ba, Tư, Nhì, Nhất của chúng tôi hồi đó, có một số anh chị lớn tuổi, do chiến tranh nên đi học muộn. Chị Mùi là người vui vẻ, cởi mở và tuy mới học lớp Nhất mà đã ... trổ mã con gái, chị kể có mấy người lớn khuyên nên lấy một thầy giáo, nhưng chị lại chọn ông này.
Tôi chào một người đến từ Canada:
- Chị không biết tôi đâu, mặc dầu thỉnh thoảng có liên lạc, tôi nhắc đến một bức hình của chị hồi đầu thập niên 60 trong chiếc áo dài trắng trước căn nhà trọ của Thầy Thăng ở Cam Lộ …
- Trạch phải không ?
- Đúng 100%
- Trước sau gì rồi cũng gặp.
- Hứa qua Montreal nhưng lâu rồi không thấy ?
- Đã hứa thì sẽ đi, chị phân phối hết Bóng Chiều Hôm chưa ?
- Xong rồi, có người lấy hai cuốn !
Đang nói chuyện với chị Diệu Minh, thấy anh Phan Gia Minh đi qua ...
- Chị Lợi đâu, tôi là bạn cùng lớp đây ..
- A, nghe tên bây giờ mới gặp.
- Năm 2004 qua phó hội Nguyễn Hoàng ở Cali có về nhà anh chị mà ...
Chị Lợi đến, nói với anh Minh, có nhiều khuôn mặt trong lớp lâu ngày quên, nhưng tên này vẫn nhớ:
- Trạch có liên lạc với Lý văn Thanh không ?
- Rất ít, chỉ khi nào có chuyện
- Lúc ni cũng đang có gặp mặt Sư Phạm Quy Nhơn, nhưng đi Đồng Hương Quảng Trị vui hơn ...
Sau cùng là những khuôn mặt Cam Lộ quen thuộc, ngoài anh chị Thao Mùi, có anh chị Xiêm Trúc, vợ chồng Toàn Kiều, Nguyễn Hữu Diên, Trần Chí Hiếu ... Tôi đưa đề nghị là làm sao có một cuộc gặp gỡ bỏ túi để nói chuyện tào lao cho vui. Chị Xiêm bảo:
- Thế thì tối mai tại nhà Tâm.
Nguyễn Hữu Khanh gọi cho biết kế hoạch gặp anh em Hoàn Cát chắc khó thực hiện, bởi chương trình kín cả rồi, không chen vô được, thôi thì chiều thứ hai đi.
- Trưa thứ hai tui về rồi, dịp khác vậy.
Sáng chủ nhật 5 - 7, anh Chi chở đến khu vực nhà hàng để anh Đông đưa qua khách sạn, nơi các xe bus đang đậu, gặp Nguyễn Ngô, một bạn tù !
Là người đến sau, nên anh Lộc, Trưởng ban Tổ chức bảo chịu khó đợi một chút, cuối cùng được vinh dự lên xe số 1 ... Lại gặp nhiều người quen, anh Hà Xuân Toản kể chuyện ở Hoàn Cát, ở quê ...
Đang nói chuyện với một chị quê Phước Tuyền, nhưng ra ở Gio Linh, nghe tiếng Trần Minh Châu gọi (cái anh chàng này, đi đâu cũng gặp, kể cả về Đông Hà!) bảo là:
- Trạch lên đây góp chuyện …
Tui nghe tiếng ai đó nói:
- Chuyện vui thì tên này có cả bụng !
Câu chuyện Phú Ông kén rể với tiêu đề làm thơ mô tả sức chạy nhanh con ngựa quý của Ông làm cả xe cười lăn chiêng đổ đèn, chả thế mà khi xe dừng nghỉ, chị Lanh và Diệp cầm giấy bút bảo ghi lại (nên nhớ chị Diệp cũng là một tay kể chuyện tếu của Nguyễn Hoàng).
Trên lối về chỗ, nghe tiếng gọi và giới thiệu:
- Tôi là bạn của Thái Thạch đây.
- Trời ơi, đúng là quả đất tròn, cuối cùng rồi cũng xuất hiện. Nghe tên anh mấy chục năm nay ...
Sau họp mặt Liên Trường, một hôm nhận được mail của TT, kể rằng tình cờ có người gọi đến, nhắc chuyện thời đi học, nhưng không nêu danh tánh, còn bảo là muốn biết gọi số 053 ... được trả lời là đang ở Mỹ nhưng không cho thêm tin tức gì Thạch nhờ tôi kiếm, chỉ 24 giờ sau, tôi tìm ra !
Đoàn du ngoạn đi qua những khu vực nổi tiếng của thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nơi đây tôi đã đến thăm nhiều lần, bây giờ đi vòng vòng và chụp hình lưu niệm. Buổi trưa đoàn được anh chị Khâm Hồng chiêu đãi tại nhà riêng, rất thịnh soạn và ấm cúng. Nhiều người cho rằng không ai có khả năng làm được như cặp này đâu ! Điều kiện chưa đủ, mà cần phải có một tấm lòng, việc này thì không chỉ ở DC, Maryland, mà mọi người ở nhiều nơi đều biết. Tôi có niềm vui riêng là được gặp lại thân phụ chị Hồng, một vị chỉ huy cũ với rất nhiều kỷ niệm.
Đoàn xe trả bà con lại khách sạn, tôi được đưa đến Saigon Maxim vì anh chị Đỗ Bá Chi đang ở đây. Nhận điện thoại của Thái Trang Hữu cho biết hiện có mặt tại PHILA và sẽ đến ...
Chưa tới giờ khai mạc mà bà con đã tấp nập, lũ lượt kéo về, mọi sắp xếp khoa học, thứ tự của Ban Tổ Chức đều không được thực hiện như ý muốn, ai cũng đi tìm người thân, bạn bè để trò chuyện, người điều khiển chương trình phải nhiều lần kêu gọi mới ổn định để khai mạc ...
Nhìn quanh hội trường đã kín chỗ, các bạn trẻ phải kê thêm bàn ở phía ngoài. Qua giới thiệu mới biết là hình như dân Quảng Trị ở khắp các tiểu bang đều về, thậm chí tận Hawaii, chưa kể một số đến từ Việt Nam và Canada, đặc biệt là một số vị trước đây làm công việc hành chính, từ Tỉnh trưởng, Ty Sở trưởng, Quận trưởng đều về tham dự, bày tỏ sự ngưỡng mộ trước tấm lòng ơn nghĩa của Quảng Trị để tạo nên sự gắn bó chân tình tới hôm nay, ngoài ra tất cả các vị Hội trưởng ở các tiểu bang đều có mặt! Chương trình Dạ tiệc rất phong phú đặc biệt là phần văn nghệ, có nhiều tiếng hát tạo sự bất ngờ. Sự xuất hiện của tất cả cư dân Đông Hà trên sân khấu là một tiết mục thú vị nhất, biểu hiện tính vui nhộn, trẻ trung, yêu đời muôn thuở ...
Dân Cam Lộ ngồi quây quần với nhau : Anh chị Thao Mùi, anh chị Diên, Trúc Xiêm, Quy Tâm, vợ chồng Toàn Kiều, Thái Tăng Hữu (nhân vật mà anh Trúc gọi là người không bao giờ " Say No " . Quả thật như thế, trong những lần chúng tôi đi Cali, Houston hay Phila trước đây, Hữu đều đưa đón ; trong dịp Hội Ngộ này, Hữu cũng đã chở về Atlantic City chơi ở nhà anh chị Diệu Tân, chỉ ngồi lại khoảng hơn một tiếng rồi ra sân bay - Đi và về 4 tiếng!). Người đến sau cùng là anh chị Diệu Tân, một cặp vợ chồng hiếm có, rất hiếu khách và mến bạn. Nhớ mấy năm trước, mặc dầu mới quen, nhưng khi nghe chúng tôi về Washington DC, tham dự buổi gây quỹ xây dựng chùa Đông Hà do anh chị Khâm Hồng tổ chức, anh đã từ Atlantic City lái xe đón chúng tôi về nhà, dịp hội ngộ này cũng đang mời anh chị Phỉ Phụng về nhà chơi mấy ngày. Cách đây mấy tuần, anh Nguyễn Xuân Vân cho biết trong chuyến trở lại DC - Maryland dự định về New Jersey nhưng không thành, anh chị Diệu Tân lại sắm sửa thức ăn, lái xe lên và rủ thêm một cặp nữa, cùng nhau chèo thuyền ngắm sóng trên sông Potomac, cùng uống cafe trong một quán thơ mộng thanh lịch của người Pháp …. Cuộc sống chỉ cần chừng ấy !
Ban Tổ chức với những người đầy kinh nghiệm và nhiệt huyết đã làm việc cật lực cả năm trời để có ngày hôm nay. Mọi người về tham dự được chăm sóc chu đáo từ món điểm tâm, chai nước trên xe, đến những bữa ăn chính trong 3 ngày liên tục, kể cả bữa tiệc thịnh soạn tại nhà hàng mà không phải bỏ ra đồng nào. Chưa có ở đâu như thế . Một điều đặc biệt mà chỉ có PHILA làm được, là đã kêu gọi sự ủng hộ, hợp tác nhiệt tình của các bạn trẻ, lực lượng này đã lo toan hầu hết những việc quan trọng như đưa đón, điều hành sắp xếp hai chuyến du ngoạn, trang hoàng sân khấu và quán xuyến mọi việc linh tinh khác.
Âm vang của buổi hội ngộ đã vọng đến khắp nơi khi mọi người trở về. Tôi đã nghe những nhận xét bằng cảm xúc chân tình của Quý Chị từ Nam Bắc Cali, Boston, Minesota, Seattle … Cuộc tìm về đã thắt chặt, gắn bó tình nghĩa, lòng mến thương của người Quảng Trị với nhau. Tôi được nghe Ban Tổ chức ghi nhận sự thành công mọi mặt. Cũng có vài ý kiến khác, xuất phát từ góc nhìn cá nhân, bởi những chi tiết không vừa ý, nhưng xét cho cùng, không có sự tổ chức nào dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu cũng không có thiếu sót…. Khi nhìn lại, chúng ta nên đứng ở vị trí ĐIỂM KHÔNG, hết sức khách quan để xem sự thành công ở hồi chung cuộc.
Xin cám ơn anh Đông, anh Lộc, anh Chi, anh Toản, anh Châu, anh Đán, anh Dục, anh Sự, anh Điện ... cùng Quý Anh Chị và các bạn trẻ đã cho chúng tôi một khoảng thời gian tuy ngắn, nhưng thật ấm áp. Chúng tôi đã đến và có được những thứ thật quý giá mà xem ra thật khó kiếm trong xã hội xô bồ, thực dụng này và cụ thể nếu không có cuộc họp mặt 3,4,5 tháng 7 năm 2009 thì không có ... chuyện VỀ PHILA hôm nay.