Anh Phạm Phú Nam, người trực tiếp làm bộ phim Quảng Trị qua một giai
đoạn lịch sử có lần tâm sự: Trong quá trình xúc tiến để hình thành bộ phim, tôi
đọc một số tài liệu và hỏi chuyện nhiều người Quảng Trị, có điều tôi ghi nhận
và thắc mắc là hầu hết khi trình bày tâm tư của mình theo từng vị trí khác
nhau, mọi người đều nhắc đến tên Trường Nguyễn Hoàng, ngay Anh cũng thế, có
những câu hỏi không liên quan, Anh đã tìm cách nói tới bằng tất cả sự thiết
tha, điều gì đã làm nên sự kiện này?
Tôi không trả lời mà hỏi lại:
- Khi đọc tư liệu, chắc Anh đã
biết đến sự thành công của người Quảng Trị?
- Có và tôi thật ngạc nhiên. Sự
thành công nằm trên mọi lãnh vực, từ khoa học, văn học nghệ thuật, tôn giáo đến
chính trị, quân sự ... có vị rất nổi tiếng trên thế giới.
- Một thầy giáo ở ngoại tỉnh,
khi đến đây dạy đã viết rằng... Nguyễn Hoàng của Quảng Trị như là Sorbone của
Pháp, Harvard của Mỹ và Oxford của Anh ... Quả như thế, nhưng ngoài việc trao
truyền và tiếp nhận kiến thức tổng quát về khoa học- xã hội, chúng tôi còn
được dạy dỗ để khơi dậy những đức tính hiếm có mà hồn thiêng sông núi bao đời
hun đúc, đó là tính cởi mở, bao dung, sự thương yêu đùm bọc và nhân ái, ân
nghĩa. Những điều ấy tiềm tàng trong máu thịt chúng tôi và biểu lộ rõ nét qua
mọi ứng xử.
Thực tế là vậy, chẳng có gì cường điệu, đặc biệt sau này khi Quảng Trị điêu tàn Trường cũng tan theo rồi mất luôn tên khi thế sự đổi thay thì tinh thần ấy càng được thể hiện một cách rõ nét. Những cánh chim lạc đàn đã kết nối rồi cùng nhau đứng lên, khơi dậy ngọn lửa trong tim mình - tim bạn; soi rọi mọi ngõ ngách để tìm về với nhau, chẳng bao lâu hình thành sự liên kết gắn bó - không chỉ ở những tỉnh thành trong nước hay các tiểu bang ở Mỹ - mà là cả một cộng đồng Nguyễn Hoàng thế giới.
Một người xuất thân ở thế hệ đầu tiên, sau này là Giáo sư của trường,
luôn quan tâm đến sự nghiệp giáo dục cho con em Quảng Trị và tình thầy bạn cũ.
Sau chiến tranh, sớm đứng ra kêu gọi: từ cuộc gặp gỡ bỏ túi, chuyển thành những
cụm Nguyễn Hoàng nho nhỏ trong nước. Đến giữa thập niên 1990, khi ra nước
ngoài, Thầy đã năng động đi đây đi đó, tổ chức Hội Đồng Hương Quảng Trị, bên
cạnh là những nhóm thân hữu Nguyễn Hoàng. Trong mọi sinh hoạt từ hội ngộ đến
báo chí cả trong và ngoài nước, Thầy đều giữ vai trò hỗ trợ trọng yếu, chả thế
mà một cựu nữ sinh đã ví von theo ngôn ngữ Hollywood:" Có những sự kiện
của Nguyễn Hoàng, đôi khi Thầy vừa viết kịch bản, đạo diễn, kiêm luôn người tài
trợ !" Đó chính là vị cựu giáo sư của Trường Trung Học Nguyễn
Hoàng - Quảng Trị: Thầy Lê Hữu Thăng.
Thầy Lê Hữu Thăng dạy tôi trong những năm Đệ Lục, Đệ Ngũ ở trường quận.
Với đôi mắt của đám học trò nhà quê, hình ảnh Thầy thật lớn lao, sáng ngời …
Chúng tôi "ngắm" Thầy từ mái tóc, y phục đến dáng nét… Giờ học của
Thầy lúc nào cũng sôi nổi với lời giảng sang sảng; với những câu chuyện lôi
cuốn, hấp dẫn!
Thuở học trò, thời Trung học Đệ Nhất cấp là thời kỳ bánh tẻ, trái tim
vừa tròn để biểu hiện mọi cảm xúc và trí não đang vô tư để thấy những gì chung
quanh đều phơi phới. Tất cả hòa quyện lại và dang rộng ra tiếp nhận mọi thứ một
cách tự nhiên, không đắn đo cân nhắc. Chính vì thế, giai đoạn này là giai
đoạn học sinh ảnh hưởng từ Thầy Cô rất lớn - nhất là một ngôi trường nhỏ, chỉ
có mấy lớp. Sĩ số lớp tôi chưa tới 30 học sinh nên Tình Thầy Trò gần gũi, chan
hòa, cởi mở, sự ảnh hưởng tác động này khi vào đời mới thấy rõ, đôi khi đi theo
suốt cả quãng đời còn lại của đứa học trò ngày xưa.
Năm 1963 lúc tôi về Nguyễn Hoàng, Thầy đang ở trong quân đội, rồi nghe Thầy giải ngũ và về dạy lại trường
xưa, từ đó không biết tin gì về Thầy nữa, ngay cả những lúc ở cùng thành phố Đà
Nẵng trong thời gian phố xưa Quảng Trị đã thành bình địa.
Thời điểm Thầy trở lại Nguyễn Hoàng là lúc Trường đã đang trên đà phát
triển mạnh về cơ sở cũng như số lượng học sinh và giáo sư. Đến năm 1966 Trường
đã có 60 lớp với hơn 3.000 học sinh cùng đội ngũ thầy, cô giáo và nhân viên
trên 100 người. Quảng Trị là một địa danh không bình an nên với những vị ở xa
được bổ nhiệm đến, ai cũng lo lắng mọi bất trắc có thể xảy ra. Thầy là người
luôn động viên, tìm mọi cách tạo điều kiện thoải mái về tinh thần cũng như vật
chất. Trong một lần gặp mặt gần đây, Thầy Đỗ Trinh Huệ đã bộc bạch: “Nói chuyện
ân nghĩa thì vô cùng, nhưng anh Thăng là người se duyên cho vợ chồng tôi, thậm
chí lúc sinh con đầu lòng, Anh là người đưa vợ tôi vào bệnh viện!”.
Chiến tranh ngày càng khốc liệt, toàn bộ quận Trung Lương và Gio Linh
phải di tản, dân chúng được đưa vào trại tạm cư tại Cam Lộ, Tích Tường, Như Lệ... tình trạng học sinh rất bi đát. Để
phần nào giúp đỡ giải quyết khó khăn này, Thầy tìm hiểu hoàn cảnh những học
sinh Đệ Nhị Cấp đưa về nhà ăn ở hoặc cung cấp tiền thanh toán chi phí tại quán
cơm xã hội, mỗi năm có từ 8 đến 10 học sinh được Thầy quan tâm. Thầy nói “Tui
giúp mấy đứa nam sinh nghèo ăn học để ít nhất các em cũng kiếm được cái bằng tú
tài 1. Nếu có chí các em học tiếp thì tốt; hoặc giả có đăng lính cũng được mang
lon sĩ quan cho đỡ khổ”. Kết quả là một số học sinh nghèo được thầy giúp đỡ
ngày ấy đã thành tài. Sau nầy, thỉnh thoảng những người thành đạt ấy đã tìm đến
thăm Thầy. Họ nhắc lại chuyện xưa và bày tỏ lòng tri ân, bởi theo họ, những
ngày tháng được Thầy cưu mang như là một đầu cầu, một điểm tựa cho đòn bẫy vào
đời.
Ngoài chức năng Giáo sư, Thầy còn là thành viên nồng cốt của Hội Hồng
Thập Tự Quảng Trị, tổ chức này ra đời vào tháng 7 năm 1967, được sự nhiệt tình
tham gia của nhiều Thầy Cô giáo và học sinh các trường Trung học, tích cực chia
sẻ những khó khăn của đồng bào trong tai ương hoạn nạn.
Những tưởng cuộc sống êm trôi như thế với người dân chân chất, hiền
hòa, nhưng sự kiện Mùa Hè 1972 đảo lộn tất cả! Dân Quảng Trị phải xuôi Nam tạm
cư tại Đà Nẵng. Bên cạnh muôn vàn khốn khó của dân chúng, việc học cũng là vấn
nạn cho những người có trách nhiệm. Chỉ sau hai tháng, ngoài việc tái lập lại
trường Nguyễn Hoàng của Ty Giáo Dục tại Non Nước. Với chức năng là đại diện
Hội Hồng Thập Tự/Vùng I, lúc bấy giờ Thầy Lê Hữu Thăng đã vận động tổ chức
Tin Lành Việt Nam thành lập trường Trung học Hiền Lương Nghĩa Thục gồm hai
Trung tâm Non Nước và Hòa Khánh do Thầy Thái Mộng Hùng làm Hiệu trưởng, sau này
Thầy Nguyễn Ngọc Bôi thay thế. Đây là mô hình trường Tư thục (gồm học sinh các
trường Thánh Tâm, Bồ Đề, Phước Môn), nhưng miễn học phí. Để hổ trợ và điều hành
trường Hiền Lương Nghĩa Thục và công việc xã hội, một số Thầy Cô giáo Quảng Trị
thành lập Đoàn Giáo Chức Công Tác Xã Hội Quảng Trị.
Tháng 3 năm 1974, cùng theo đồng bào hồi cư, các trung tâm này được
chuyển ra Hải Lăng, đặt cơ sở tại Bến Đá. Những chương trình giáo dục và xã hội
được tiến hành tốt đẹp và phù hợp với cuộc sống của bà con, nhưng đến tháng 3
năm 1975, theo vận nước, trường Nguyễn Hoàng và trường Hiền Lương Nghĩa Thục
đều bị xóa tên.
Sau gần 20 năm, các cựu học sinh Nguyễn Hoàng đã tìm đến nhau như một
nhu cầu bức thiết về tinh thần; về kỷ niệm một thời tuổi trẻ và về Quảng Trị
thân yêu. Lúc đó Thầy Lê Hữu Thăng đang sinh sống tại Saigon. Thầy nhận trách
nhiệm đứng ra vận động thành lập ban tổ chức buổi họp mặt Nguyễn Hoàng đầu tiên
vào năm 1992 tại Saigon, quy tụ hơn 400 người, mỗi người một hoàn cảnh: Khó
khăn, nhếch nhác, mọi khuôn mặt đều đậm nét phong sương, nhưng vẫn còn nụ cười,
ánh mắt năm xưa với bao niềm xúc động. Cuộc hội ngộ này đánh dấu mốc quan trọng
để cùng nhau nhóm lên ngọn lửa Nguyễn Hoàng, từ đó những lần họp mặt được tiếp
tục và tình hình đã thuận lợi để thành lập Ban Liên Lạc. Quý Thầy Cô và Anh Chị
Em Cựu Học sinh đã kiện toàn tổ chức và có những hoạt động tương thân tương ái
... Đây cũng là thời điểm chính phủ Hoa Kỳ có chính sách di dân rộng rãi với
nhiều đối tượng, một số thành viên Nguyễn Hoàng đã lên đường theo đoàn người
này.
Phần tôi, khi đất nước quay cuồng trong khốc liệt chiến tranh và những
biến động của lịch sử, tôi tưởng chừng như sẽ không còn liên lạc được với ai
nữa. Những năm đầu thập niên 1990 trong lam lũ cơ cực nơi quê nhà, bằng cách
nào đó Lê Ngọc Giao đã tìm ra tôi, lúc đó anh đang ở Thanh Đa (Saigon). Anh là
cánh cửa mở ra cho tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài và trong vô số tin tức
chuyển đến có tin về Thầy, tôi thật vô cùng sung sướng.
Năm 1994, lúc vào Saigon làm thủ tục xuất cảnh tôi đi tìm Thầy thì Thầy
đã qua Mỹ. Năm sau tôi cũng tiếp bước. Ở môi trường mới với biết bao khó khăn,
lạ lẫm, ai cũng tìm đủ phương cách để sớm hội nhập nên chưa có thời gian để tìm
kiếm người thân quen.
Rồi thời gian cũng qua đi. Khi mọi người phần nào đã hòa nhập với sinh
hoạt ở đất tạm dung thì tôi cũng liên lạc được với Thầy, chúng tôi đều rất hạnh
phúc. Tôi nhắc lại những kỷ niệm thời làm học trò trường Quận ngày nào; xúc
động thay Thầy còn nhớ một số khuôn mặt học trò trong lớp ngày ấy.
Nơi đất khách, ngọn lửa tim của người năng nổ trong sinh hoạt Hồng Thập
Tự Quảng Trị ngày nào lại bùng cháy. Thầy liên lạc, kết nối vận động thành lập
Hội Đồng Hương Quảng Trị ở một số tiểu bang và những nhóm Thân Hữu Nguyễn
Hoàng. Để công việc này phổ biến, năm 1997, Thầy cùng với Anh Chị Em Nguyễn
Hoàng Quảng Trị tại Colorado phát hành Đặc san Hương Quê, nhờ đó rất nhiều
người tìm đến được với nhau.
Thấy được nhu cầu cần thiết trong việc bảo tồn và phát triển văn hóa
Quảng Trị nơi xứ người - đặc biệt đối với thế hệ trẻ muốn tìm hiểu về cội nguồn
của mình, Thầy khởi xướng và có sự phối hợp của Ban Điều Hành các Hội Đồng
Hương, thống nhất cho ra tập Kỷ Yếu Quảng Trị. Bằng uy tín và sự quen biết tin
cậy, Thầy vận động được nhiều nhà biên khảo, nghiên cứu, nhà văn, thơ trong
cũng như ngoài tỉnh cộng tác.
Sau một năm chuẩn bị, vào tháng 4 năm 2000, tập sách được ra mắt tại
Philadelphia, xem đây như là một tập hợp cơ bản về lịch sử, địa lý, con người
và những thành tựu của họ cùng những tai ương mất mát người Quảng Trị phải gánh
chịu trong quá trình hình thành phát triển. Kỷ Yếu Quảng Trị đã trở thành kho
tài liệu để mọi người tra cứu. Trong tâm ý, nghĩ đến một tác phẩm hoành tráng
để đời, Thầy chăm sóc với phương cách tốt đẹp nhất cả nội dung lẫn hình thức
mặc dầu phải chịu chi phí in ấn khá cao.
Sau thành công của tập sách này, thấy được giá trị của việc phổ cập văn
hóa và giao lưu tình cảm, Thầy nảy ra ý định phát hành Kỷ Yếu Nguyễn Hoàng. Một
Ban Biên Tập được thành lập gồm những học sinh có tâm huyết và khả năng viết
đang sống rải rác trên nhiều tiểu bang của Hoa Kỳ. Công việc đang tiến hành tốt
đẹp thì xảy ra một số ý kiến mâu thuẫn trong điều hành và cấu trúc, nhưng cuối cùng
tập sách cũng hoàn tất và được ra mắt tại Nam - Cali vào ngày 29 tháng 12 năm
2002, đây cũng là lần họp mặt Nguyễn Hoàng đầu tiên tại Hoa Kỳ.
Mặc dầu gặp khó khăn nhiều mặt trong lúc tiến hành hai tập Kỷ Yếu vừa
rồi, Thầy không nản chí, mệt mỏi và nghiệm ra rằng những tư liệu và kỷ niệm của
hai tập sách chuyển tải chỉ gói gọn trong đặc trưng của nó. Vốn là người có
nhiều hoài bão, pha chút lãng mạn và đam mê báo chí, Thầy vận động cho ra Tạp
chí Thạch Hãn, chuyên về văn nghệ, biên khảo với thành phần chủ chốt cũng là
những cây viết Nguyễn Hoàng. Tạp chí ra mắt vào ngày 2 tháng 4 năm 2004 tại
Houston, do Hội Quảng Trị địa phương bảo trợ, mặc dầu chỉ ra hai số, nhưng được
đồng hương và thân hữu nồng nhiệt ủng hộ. Tuy nhiên bên cạnh đó, Thầy đã gặp
đôi điều tế nhị khó xử trong việc chọn lựa bài vở vốn do Ban Biên Tập quyết
định: Đã có một bậc trưởng thượng buộc Thầy phải trả lại bản thảo trong vòng 24
giờ và một nữ lưu đã "hờn dỗi" khi tùy bút " Sương Khói Một
Thời" không được đăng.
Cũng thời điểm này, trong nước Ban Liên Lạc Nguyễn Hoàng tại thành
phố Huế có sáng kiến tuyệt vời là sẽ phát hành tập sách Trường Nguyễn Hoàng -
Chân Dung và Kỷ Niệm (NH-CD&KN) với dự kiến sẽ phát hành 10 số, do cựu học
sinh Võ thị Quỳnh đảm trách. Một lần nữa, Thầy là người ủng hộ mạnh nhất về
tinh thần và vật chất.
Sau khi tập 1 NH-CD&KN phát hành, với bài viết "Chim Xa Bầy
Lạc Loài Kêu Sương" của Lê Đức Dục trên báo Tuổi Trẻ, tập sách đã được
đông đảo cựu học sinh và Thầy Cô biết đến, tạo sự liên lạc mật thiết, đón nhận
và cộng tác nồng nhiệt. Năm nào vợ chồng Thầy cũng về thăm quê, vì thế
Thầy luôn là người chuyển một số lượng sách không nhỏ qua Mỹ. Thầy đã
liên hệ với nhiều người ở các tiểu bang, có được sự hỗ trợ mạnh mẽ để nuôi dưỡng
phát triển tập sách theo tâm nguyện ban đầu... Nhưng sau 4 số, có những ý
kiến, thắc mắc với cách thức điều hành và quản lý. Tuy nhiên, theo giải thích
của người biên tập, hoài bão của Võ Thị Quỳnh là sẽ thành lập Thư Quán Nguyễn
Hoàng tại Quảng Trị như là điểm giao lưu và dừng chân của tất cả cựu học sinh
khi có dịp trở về ... Đến giờ phút này thì tập sách đã vững chải để thẳng bước
đến bến bờ mong đợi.
Một sự kiện sinh hoạt văn hóa khác ít ai biết đến cũng trong năm 2005
là việc thành lập Hội Văn Học Nghệ Thuật Quảng Trị. Từ việc thao thức với văn
hóa, văn nghệ tỉnh nhà, một nhóm cựu học sinh Nguyễn Hoàng đã cùng nhau thành
lập Hội với mong muốn phục hưng những nét văn hóa đặc thù Quảng Trị - cụ thể
qua con người với những đóng góp nhiều mặt cho xã hội. Hội dự định sẽ phát
hành tập Kỷ Yếu Văn Học Nghệ Thuật Quảng Trị và năm 2008 sẽ ra mắt nhưng
chuyện mới bắt đầu thì anh Lê Văn Khôi - người có sáng kiến thành lập qua
đời - mọi kế hoạch phải bỏ dở.
Đến đây chúng ta phải công nhận rằng thông tin báo chí giữ vai trò quan
trọng trong mọi sinh hoạt Nguyễn Hoàng, đó là nơi để liên lạc, phổ biến, bày
tỏ, nuôi dưỡng mối thâm tình đồng môn. Thấy được giá trị tiềm tàng ấy, năm 2008
Ban Liên Lạc Nguyễn Hoàng tại Huế đã cho phát hành ấn phẩm Nguyễn Hoàng với
lời động viên của Thầy Lê Hữu Thăng: "Đặc San của Ban Liên Lạc chính thức
đại diện cho tổ chức Nguyễn Hoàng tại Huế là phương tiện thông tin sinh hoạt,
tương trợ giúp Thầy Cô và đồng môn", cũng là dịp để xóa mọi hiểu lầm từ
trước. “Như vậy, trên mảnh đất Huế, Nguyễn Hoàng chúng ta sẽ có hai tập sách,
ấn phẩm của Ban Biên Tập Cựu Học sinh Nguyễn Hoàng tại Huế và Trường Nguyễn
Hoàng- Chân Dung và Kỷ niệm của cô Võ thị Quỳnh”. Qua ấn phẩm này, Ban Liên Lạc
bày tỏ sự cảm thông: " ....chúng tôi nghĩ rằng việc song song tồn tại ấn
phẩm của chúng tôi và tập sách của Võ thị Quỳnh chẳng có gì trở ngại, biết đâu
trong vườn hoa có nhiều hoa thơm và cỏ lạ lại là điều đáng quý vậy ...".
Nhưng tài hoa thì phận mỏng, cũng như Tạp chí Thạch Hãn và Kỷ Yếu Hội
Văn Học Nghệ thuật Quảng Trị ở hải ngoại, ấn phẩm Nguyễn Hoàng chỉ ra được 2
số.
Tôi có tất cả sách báo Nguyễn Hoàng phát hành trong 10 năm nay, phải
công nhận ấn phẩm này có giá trị nỗi trội, cả cách trình bày lẫn nội dung bài
vở, nghiêm túc và trang nhã, thơ văn được chọn kỹ lưỡng. Cũng như tập Hương Quê
Nhà của Ban Liên Lạc Nguyễn Hoàng Saigon, xứng đáng là tờ báo tiêu biểu cho một
Trung tâm Văn Hóa Giáo Dục (Trường Nguyễn Hoàng).
Qua những lần hội ngộ, sinh hoạt báo chí cùng với sự bùng nổ thông tin,
cộng đồng Nguyễn Hoàng thế giới thật gần gũi, gắn bó thêm ... Một tâm nguyện mà
tất cả những cựu học sinh hải ngoại mong ước là sự có mặt của Thầy Hiệu trưởng
Thái Mộng Hùng trong dịp hội ngộ, nhưng sau hai lần phỏng vấn, Thầy vẫn không
đến được Mỹ và đến một ngày vào năm 2006, mọi người đều bàng hoàng khi hay tin
Thầy bị tai nạn qua đời ... Thầy Lê Hữu Thăng đã cùng với Quý Thầy Cô và cựu
học sinh đã lên một chương trình tang lễ rất chu đáo từ chi tiết kế hoạch tổ
chức đến điếu văn và sắp xếp lễ viếng cho các đoàn từ nhiều nơi về Đà Nẵng và
sau đó là xây lăng mộ.
Một sự kiện khác biểu lộ rõ nét tấm lòng của mọi thành viên với tên
Trường cũ: Ngày 18/10/2008, hội thảo cấp quốc gia về đề tài " Chúa Nguyễn
và Vương Triều Nguyễn trong lịch sử Việt Nam từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XIX” được tổ chức tại Thanh Hóa. Nhiều sử gia, học
giả đã đánh giá đúng mức công lao nhà Nguyễn mà khởi đầu là Chúa Nguyễn Hoàng:
“Nhà Nguyễn đã để lại một di sản lớn lao nhất là một giang sơn đất nước trải rộng
trên lãnh thổ thống nhất từ Bắc chí Nam, gần như tương ứng với lãnh thổ Việt
Nam hiện đại, bao gồm cả đất liền và hải đảo trên biển Đông. Trên lãnh thổ đó
là một di sản văn hóa đồ sộ bao gồm cả văn hóa vật thể và phi vật thể ".
Sau đó trên tờ Tuổi Trẻ, nhà báo Lê Đức Dục đã có loạt bài mô tả cụ thể
quá trình mở cõi của Chúa Nguyễn, rốt lại là bài "Sự Tưởng Niệm Lặng Lẽ
" ghi những sinh hoạt của Cựu Học Sinh Nguyễn Hoàng với biết bao xúc động.
"Danh thơm của người mở cõi dành cho ngôi trường được vinh dự mang tên,
nhưng tên Trường nay cũng không còn". Bằng những sự kiện ấy, mọi người
những tưởng cơ duyên đã đến. Thầy Lê Hữu Thăng mở ra một cuộc vận động để phục
hồi tên Trường, Thầy Trần Kiêm Đoàn viết Bản Thỉnh Nguyện Thư chính thức, bên
cạnh đó là thư của các học sinh mà dẫn đầu là các cựu nữ sinh, cá nhân cũng như
tập thể. Trong thư dưới tiêu đề " Nguyễn Hoàng - Xin trả lại tên
Trường", một cựu nữ sinh đã viết: “… Bởi thế, nguyện vọng xin trả lại tên
Trường Nguyễn Hoàng là điều chính đáng. Đó không chỉ thể hiện sự biết ơn tiền
nhân mà còn là thước đo lòng nhân ái và đạo đức của người Việt Nam trong thời
hiện tại".
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là ước mơ ... Bởi lẽ ai cũng hiểu rằng đây
không phải chỉ là vấn đề lịch sử, văn hóa ...
Như đã trình bày, dù ở nhiều nơi đã hình thành những cụm, những Ban
Liên Lạc để sinh hoạt, gặp gỡ hàng năm ... nhưng ước nguyện để có một lần hội
ngộ trên sân trường cũ cứ canh cánh bên lòng. Ý niệm này được Thầy nhen nhúm
từ năm 2005 với một chương trình quy mô như là một Festival, đầy ắp tình cảm
pha chút lãng mạn, nhưng khi thực sự bắt tay vào việc lại gặp muôn vàn khó khăn
... Ở vị trí tế nhị: Thầy âm thầm hỗ trợ trong tổ chức cũng như vận động, cuối
cùng ngày 4 tháng 8 năm 2007, buổi hội ngộ đã hình thành và số người tham dự
vượt quá dự tính của Ban Tổ chức.
Đã có hàng chục bài viết về ngày hội dưới góc độ nhìn nhận và cảm xúc
khác nhau. Cũng từ điểm mốc lịch sử này hình thành một mạng liên lạc rộng lớn
và có nhiều cây bút xuất hiện tạo nên không khí khởi sắc, sinh động trên nhiều
diễn đàn văn nghệ. Đến nay, chúng ta đã có Đặc San Nguyễn Hoàng Bắc-Cali, Đặc
San Nguyễn Hoàng Nam-Cali, Trường Nguyễn Hoàng-Chân Dung và Kỷ Niệm, Ấn phẩm
Nguyễn Hoàng tại Huế và Hương Quê Nhà ở Saigon.
Là một người học trò của Nguyễn Hoàng thuộc thế hệ đầu tiên, sau này
trở về dạy lại trong gần 10 năm nhưng Thầy Lê Hữu Thăng luôn tự nhận mình là
một cựu học sinh, thường xuyên quan tâm chăm sóc đồng môn và Thầy Cô giáo. Khi
nghe một thành viên Nguyễn Hoàng gặp khó khăn, bệnh tật hay qua đời, bằng cách
này hay cách khác, đã có những biểu lộ tình cảm thiết thực, Thầy cũng luôn tạo
điều kiện để có mặt trong những lần Hội Ngộ từ Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Hàm
Tân, Đồng Nai, đến Saigon. Thầy còn ước ao thắp lên ngọn lửa để hình
thành các tổ chức ái hữu CHS/NH ở các địa danh như Nha Trang, Dalat,
Banmethuot, Cần Thơ, v.v…
Gần đây, chắc hẳn quý thầy cô và cựu học sinh Nguyễn Hoàng khó
mà quên được việc Thầy bỏ nhiều công sức để lo tổ chức sinh nhật lần thứ 90
của Thầy Lê Văn Quýt. Việc làm ấy không chỉ là điểm sáng tâm hồn giữa
cái thời đạo đức đang suy đồi nầy mà còn là quá đổi tuyệt vời vì
Thầy đã hành xử kịp lúc (vì chỉ sau nửa năm là thầy Quýt qua đời).
Chúng ta cũng đã nghe được lời bày tỏ chân tình, xúc động của vị Giáo sư
trưởng lão đối với Thầy Thăng - người học trò cũ và cũng là đồng
nghiệp của mình.
Xuất thân trong một gia đình bình thường, thấm nhuần truyền thống đạo
lý nhân nghĩa, được hun đúc tác động bởi hạnh nguyện từ bi và quan hoài đến
những người chung quanh, lòng Thầy không yên khi thấy những mảnh đời cơ cực,
nhất là với thế hệ trẻ, khó khăn trên đường học vấn.
Những năm cuối thập niên 2000, khi trả xong nợ áo cơm, Thầy trăn trở cố
tìm ra một mô hình để giúp đỡ những sinh viên nghèo Quảng Trị. Sau 3 năm
nghiên cứu và thử nghiệm, niên khóa 2009 - 2010 chương trình tạm hoàn chỉnh
dưới hình thức giúp đỡ trực tiếp qua tìm hiểu cụ thể, với sự cộng tác điều hành
của Ban Liên Lạc Nguyễn Hoàng tại Quảng Trị. Tâm nguyện sau cùng của Thầy là
tạo điểm tựa, tiếp sức mở đường cho thế hệ sinh viên Quảng Trị tốt nghiệp Đại
học trở thành những nhà khoa học, chuyên gia, trí thức nhằm xây dựng một nền
kinh tế, công nghiệp hiện đại, góp phần tạo khởi sắc cho quê hương, đáp ứng nhu
cầu cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Đến nay đã qua nhiều năm ở tuổi thất thập, Thầy vẫn năng động trong mọi
lãnh vực. Vốn là người có nhiều kinh nghiệm và khả năng tổ chức, Thầy đã đưa
ra những đề nghị hợp lý cho sinh hoạt Nguyễn Hoàng. Chính Thầy là người gợi ý
họp mặt kỷ niệm 60 năm thành lập Trường Nguyễn Hoàng (1952-2012) và ấn hành Đặc
San kỷ niệm. Không chỉ lên kế hoạch, Thầy thực sự bắt tay ngay vào những bước
khởi đầu chuẩn bị. Tôi cũng vừa biết tin Thầy đã hỗ trợ thực hiện xong logo
trường Nguyễn Hoàng và đã gởi tặng cho một số CHS/NH ở các tỉnh
trong nước. Đây là những huy hiệu để Người Nguyễn Hoàng cài trên ngực
áo khi đến những điểm hội ngộ của Trường. Lửa tim Nguyễn Hoàng ở Thầy
còn thể hiện bằng mô hình Trường Nguyễn Hoàng xưa mà Thầy đã mày
mò dựng lên từ những vật liệu thô sơ tự tìm kiếm. Trong ngày họp
mặt NH/Saigon tân niên 2012, mô hình nầy đã làm xúc động bao lòng
ngưởi năm cũ và nó trở thành tâm điểm để những người về dự hội ghi
hình kỷ niệm bên nhau.
Hình như Thầy đã vạch cho mình một tiêu chí trong cuộc sống, cứ thẳng
đường mà bước, không bị ràng buộc bởi quyền lực hay cám dỗ danh lợi. Hạnh phúc
đối với Thầy là " Cho Đi", xem niềm vui của người là niềm vui của
mình và thực hiện những điều đó trên mọi lằn ranh hay định kiến - cho dù bị
thiệt thòi hay kẻ khác phê phán.
Nói đến đây tôi cũng thấy cần phải cảm ơn Cô Diệp Kim Liên -
Người bạn đời của Thầy - Tôi muốn nói rằng tâm huyết của Thầy được
thực hiện một phần cũng nhờ vào sự đồng thuận và góp sức của Cô.
Qua bao biến thiên của thế sự, Thầy Cô vẫn son sắt bên nhau từ thưở
ban đầu cho đến bây giờ răng long tóc bạc. Thật là Thuận vợ, thuận
chồng tát biển Đông cũng cạn. Không chỉ về mặt xã hội mà trong gia
đình, Thầy còn là một Người Chồng - Người Cha - Người Ông lý tưởng. Ai đã từng
đến nhà Thầy đều cảm nhận được điều đó. Bởi vậy cuộc sống gia đình Thầy Cô dù
qua bao thăng trầm vẫn chan chứa tình yêu thương, sẻ chia và hạnh phúc.
Một đặc điểm đáng quý ở Thầy là không chỉ luôn chịu khó lắng nghe
mà Thầy còn trao đổi, đề nghị góp ý khi chuẩn bị thực hiện một
việc gì - điều nầy thật hiếm có ở những người lớn tuổi. Mọi việc tập thể
hay gia đình, Thầy đều tham khảo ý kiến người khác ngay cả với những học trò
rất trẻ. Bởi thế chung quanh Thầy đã hình thành một vành đai tình cảm - hoặc
nói đúng hơn - ở Thầy đã tỏa ra năng lượng thuyết phục hay một từ trường có lực
cuốn hút, nên ở bên cạnh Thầy họ thấy bình an và đầy tin cậy.
Nghề Giáo như người chèo thuyền, âm thầm đưa khách sang sông . Đến lúc
tay chèo đã mỏi, tìm một bến lặng yên nào đó, neo lại, có khi rất cô đơn. Với
Thầy thì không như thế, bến đò của Thầy luôn nhộn nhịp, rộn ràng khách từ muôn phương
tìm về, vây quanh như là biểu hiện lòng tri ân, sự quý mến, cũng là cách làm ấm
thêm và sáng lên ngọn lửa Nguyễn Hoàng.
Có lần tôi nói vui:" Em học lóm ở Thầy nhiều thứ lắm...",
nhưng cuộc đời Thầy là cả một Giáo Trình với nhiều Bài Giảng, cho dù một học
sinh cố gắng cách mấy cũng không bao giờ Học Thuộc hết được. Mai này khi vô
thường đến, Thầy sẽ không còn hiện diện trên cõi đời nầy nữa nhưng những gì
Thầy để lại mãi còn đó, đậm nét trong lòng mọi người với vô vàn trân quý và
cảm phục.
Xin dâng tặng Thầy bó hồng tươi thắm từ trái tim chan chứa niềm tôn kính của em - đứa học trò ngày cũ của Thầy.